headertvtc new


   Hôm nay Chủ nhật, 28/04/2024 - Ngày 20 Tháng 3 Năm Giáp Thìn - PL 2565 “Tinh cần giữa phóng dật, Tỉnh thức giữa quần mê, Người trí như ngựa phi, Bỏ sau con ngựa hèn”. - (Pháp cú kệ 29, HT.Thích Minh Châu dịch)
tvtc2  Mongxuan
 Thiền Phái Trúc Lâm Việt Nam Thế Kỷ 20-21

Lặng im nghe tiếng

Vô thường  

Lâu lắm rồi không viết, không phải là không còn cảm hứng, mà là khi đứng trước cuộc sống quá nhiệm mầu và đầy bí ẩn, trong mình bỗng chợt ... vô ngôn.

Một bông hoa súng đang nở say sưa dưới nắng. Một chiếc lá vàng buông mình rơi trong gió. Một tiếng hát khe khẽ của chú chim sẻ gọi bạn khi hoàng hôn sắp tắt ...

Tất cả đều lộng lẫy, hài hòa. Biết diễn tả làm sao đây? Biết nói thế nào đây? Chỉ biết lặng im, ngồi xuống và tan chảy trong thiên nhiên mênh mông đó thôi.

Lâu lắm rồi không nhận tin nhắn. Đêm qua, không biết vì duyên cớ gì được đọc tin nhắn : Anh nhớ đừng để hồn mình đi qua miền nhiều gió. Vì gió sẽ làm anh cảm lạnh và sổ mũi. Hihi...

Mình như đang trôi cùng đám mây lãng đãng bồng bềnh. Không biết phải trả lời lại tin nhắn như thế nào nữa. Chẳng lẽ mình đã ở lâu quá trong cô đơn, nên lòng bỗng chợt ngỡ ngàng khi chạm phải yêu thương?

Lâu lắm rồi mới ngồi chung bàn với nhiều người, hôm nay, khoa mình ăn mừng ngày Thầy Thuốc Việt Nam. Mình thích được gọi là Thầy Thuốc, hơn là gọi bằng Bác Sĩ. Bởi trong đó có chữ Thầy. Chẳng phải mình luôn dặn dò, hướng dẫn, giải thích, và dạy dỗ bệnh nhân từng cách ăn, cách uống, cách đi đứng nằm ngồi đó sao? Họ sống cả đời thăng trầm, vinh nhục rồi ... mà còn phải học lại từng cách để sống ... thì thật là. Đang ăn uống vui vẻ, thì bác sĩ trưởng khoa nói : Ngày Thầy Gíao, thì thầy cô giáo được nghỉ, được tặng quà, được tri ân, còn ngày Thầy Thuốc thì hẩm hiu xôi đậu quá. Hic hic ....
Mọi người ai cũng phì cười.

Qua sông có mấy kẻ biết quay lại nói lời cám ơn người lái đò?

Điều trị với tất cả tấm lòng, mấy khi người bác sĩ nhận lại ở bệnh nhân một ánh mắt biết ơn? Nhiều khi đứng trước cơn tử sinh, họ còn không .... Nhưng chỉ cần một sơ sẩy nhỏ của thầy thuốc trong lời ăn, tiếng nói, có thể bị kiện cáo liền. Khi trong lòng mình không tràn ngập nỗi biết ơn đối với cuộc sống, mình sẽ không bao giờ hiểu hết cuộc sống. Và cũng chẳng biết rằng mình đang sống.

Mỗi khi cầm chén cơm lên ăn, mình hay nói một lời cám ơn thầm lặng.

Mỗi khi thấy những bông hoa đẹp đang nở phơi sắc hồng, cúng dường vẻ đẹp cho cuộc sống một cách rất hồn nhiên, là mỗi khi mình dừng lại ... tự đáy lòng đã là lời cám ơn, không cần phải thốt nên.

Chẳng phải một bông hoa đang nở, là một kỳ quan của vũ trụ đó sao?

Chẳng phải một đêm trăng dịu dàng thắm đẫm trên vai em gầy ... là một bài thơ tuyệt tác của tạo hóa đó sao ?

Mình luôn dặn mình rằng : Châu báu chất đầy thế giới .... Chỉ cần lặng im chiêm ngắm mà thôi.

Mỗi khi thấy bệnh nhân quay lại tái khám, là mỗi khi trong lòng mình tràn ngập niềm vui. Bởi họ tin, họ giảm bệnh, họ mới quay lại. Mình phải biết ơn điều đó, vì qua bệnh nhân, mình học được rất nhiều điều. Họ kể cho mình nghe những đớn đau thân xác, những uẩn uất nơi tâm hồn, những hội ngộ, những chia ly. Từ đó mình khám phá ra rằng : Ở cuộc đời này, chưa ai biết thế nào là hạnh phúc. Chưa ai biết cách sống an lạc và bình thản. Họ luôn mong mình khỏe mạnh hơn, giàu có hơn, đẹp hơn ... Mà không ai biết rằng, như thế đã là quá đủ. Và phải biết nói lời cám ơn.

Thân xác này, danh vọng này, tiền bạc này rồi cũng một ngày về bụi tro. Tan giữa hư không. Hạnh phúc là khi biết dừng ham muốn lại. Bình an là khi biết nới lõng vòng tay ôm siết cuộc đời với những mong cầu. Mình nhận ra điều đó, và rồi mình dặn mình, khi gặp những chuyện buồn, khi bị dồn vào sát vách tường, hãy đừng làm gì cả. Chỉ mỗi việc lặng im và ngồi xuống. Thật ra thì cuộc sống vẫn thế, chỉ trái táo đỏ đang bị ung thúi ngay chính trong cốt lõi của nó. Một ngày mà trái táo đỏ mở bung cửa sổ tâm hồn mình ra đón nhận cuộc sống như chính nó đang là, tự cốt lõi nó sẽ nở hoa. Và bùng nổ.

Mình nhớ một câu chuyện : Có một người thông thái nọ đến gặp Chúa Giêsu và hỏi : Làm cách nào để vào nước Thiên Đàng? Chúa Giêsu đáp : Hãy chết đi. Người thông thái lẳng lặng bỏ đi. Đơn giản thế, vậy mà .... Khi câu hỏi được cất lên, tất nhiên câu trả lời phải có ở đó. Chứ nếu không có câu trả lời nào, làm sao câu hỏi xảy ra được chứ? Ngươi không chịu chết đi, thì làm sao ngươi vào được thiên đàng? Người không chết đến tận cùng, để Chúa Giêsu phục sinh ngươi lại với tâm hồn mới, thì vĩnh viễn ngươi vẫn là người khổ đau, vật vờ trong cuộc đời này thôi.

Có một người lại hỏi Phật : Làm cách nào để buông bỏ hết? Phật mỉm cười, và Ngài luôn luôn mỉm cười : Sự buông bỏ đã có sẵn ở đó, chỉ cần ngươi nhích người ra, là có. Ngươi không chịu nhích NGƯỜI ra, ngươi cứ đến với cái Ngã, cái tâm trí to đùng, ngươi hy vọng có "cách" để đạt đến cái gì đó cao siêu. Nhưng một khi có "cách", thì đó không còn là cao siêu nữa rồi.

Mình cũng hay nói với bệnh nhân như vậy : Hãy ăn ít một chút. Hãy bỏ thuốc lá và rượu bia đi. Hãy để lòng thư thái. Nhưng rồi bệnh nhân quay lại với con số huyết áp như cũ, mức đường huyết như cũ .... Họ không chịu chết, làm sao để phục sinh?

Khi biết ngày mai tan thành tro bụi.

Sao trên khóe mắt người còn tuôn chảy giọt nước mắt hân hoan.
 

[ Quay lại ]