Thời gian ơi trong ngần mắt biếc Nghiệp hồng trần mãi miết cuốn trôi Xóa đau thương, sung sướng trong ngời Vì ảo tưởng mỏi mê trăn trở Trí khôn manh hóa ra thành dại Ta giả vờ thế rứa mà ngoan Gánh nợ đời lẩn quẩn dọc ngang Buông bỏ nhẹ rong chơi tiên cảnh |